Phụng vụ Lời Chúa Tuần 6 Phục Sinh

Trọng kính Cộng đồng Dân Chúa,

Như thường lệ chúng ta trước hết hãy theo dõi bài suy niệm và chia sẻ CN 6 Phục Sinh Năm C cho Tuần 6 Phục Sinh của Đức TGM Ngô Quang Kiệt,
sau đó chúng ta tiếp tục với toàn bộ PVLC kèm theo các bài chia sẻ cùng hạnh các thánh ở những đường kết nối từng ngày trong tuần.

Chúa Nhật 6 Phục Sinh

TRONG VÀ NGOÀ̀I TÌNH YÊU

 I.TẤM BÁNH LỜI CHÚA

- Cv 15,1-2.22-29

- Kh 21,10-14.22-23

Ga 14, 23-29

II. TẤM BÁNH CHIA SẺ

Trong những năm qua, nước ta phải trải qua hai thiên tai khốc liệt. Thiên tai gây nên những thiệt hại trầm trọng về vật chất và tinh thần. Nhưng cũng chính trong thiên tai đã xuất hiện những nét đẹp của tình người.

Qua báo đài, tôi đã thấy nhiều Đức Giám mục, Linh mục mặc quần soọc áo may-ô chèo thuyền đi thăm viếng, khích lệ các nạn nhân.  Nhiều cao tăng hoà thượng vận động tín đồ Phật tử tham gia công tác cứu trợ. Nhiều nữ tu đứng ra tổ chức công việc cứu trợ có khoa học và hiệu quả. Nhiều nhà thờ, nhà chùa, tu viện trở thành nơi tiếp đón các gia đình lâm nạn. Biết bao bộ đội, công an xả thân, liều lĩnh vượt qua sóng to gió lớn để cứu hộ các nạn nhân. Cả nước hướng về những nơi hoạn nạn đã đành. Cả những anh chị em ở nước ngoài cũng đau đớn khi khúc ruột trong nước đau đớn. Nên Việt kiều ở nước ngoài cũng đã vận động quyên góp, tổ chức những đoàn cứu trợ về thăm viếng và uỷ lạo các nạn nhân bão lụt. Nhiều cơ quan thiện nguyện nước ngoài cũng nhập cuộc. Tất cả mọi người, không phân biệt tôn giáo, màu da, ngôn ngữ, khuynh hướng chính trị, giai cấp đang qui tụ lại để khắc phục thảm hoạ. Toàn cầu hoá với sự bùng nổ thông tin đang làm cho các nước xích lại gần nhau. Gần gũi không chỉ về không gian, nhưng nhất là về tấm lòng. Mọi người liên đới với nhau trong việc chống lại cái ác và cùng nhau đề cao sự thiện, lòng nhân ái. Đó là dấu chỉ cho thấy Lời Chúa đang được thực hiện.

Tuần trước khi Chúa Giêsu nói: “Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy, là các con thương yêu nhau”, Người đã cấp thẻ quốc tịch cho những kẻ thuộc về Người. Căn tính của những kẻ thuộc về Người không phải là mầu da, ngôn ngữ hay phong tục tập quán, nhưng là trái tim. Người ta nhận ra thần dân của Người không phải bằng chiều cao, sức nặng, nhưng bằng tình yêu.

Hôm nay, khi nói: “Ai yêu mến Thầy thì giữ Lời Thầy. Và Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Và chúng ta sẽ đến và ở trong người ấy”, Chúa Giêsu đang vẽ nên biên cương Nước Chúa. Biên cương này không xác định bằng rừng núi, sông biển, nhưng bằng tấm lòng. Chúa Giêsu không giới hạn Nước Chúa trong 4 bức tường nhà thờ vì Nước Chúa là Tình Yêu. Vì thế, điều quan trọng không phải là ở trong hay ngoài nhà thờ, nhưng là ở trong hay ở ngoài tình yêu. Ai ở ngoài nhà thờ mà ở trong Tình Yêu thì người ấy đã ở trong Nước Chúa. Trái lại, những ai ở trong nhà thờ mà không có Tình Yêu, người ấy vẫn còn ở ngoài Nước Chúa.

Rồi xã hội sẽ chẳng còn phân biệt hữu thần với vô thần. Nhưng sẽ chỉ có một phân biệt duy nhất: hữu tâm và vô tâm. Người hữu tâm là người có trái tim rộng mở, biết chạnh lòng thương xót, biết chia sẻ, phục vụ. Người vô tâm là người lòng chai dạ đá, trái tim khép chặt, chỉ biết trau chuốt bản thân. Người vô thần mà có trái tim nhân ái thì đã thuộc về Chúa. Hữu thần mà tâm hồn tàn nhẫn độc ác thì đã bị loại trừ ra khỏi Nước Chúa rồi.

Nhìn như thế, Nước Chúa thực là rộng lớn. Những người thuộc về Nước Chúa thực là đông đảo. Những người có trái tim yêu thương tạo nên thành Giêrusalem mới như ta nghe trong bài đọc thứ I hôm nay. Thành Giêrusalem mới có cửa mở ra 4 phương tám hướng để đón nhận mọi người từ khắp nơi tuốn về. Thành không có đền thờ vì thành được xây bằng yêu thương. Mà ở đâu có yêu thương thì ở đó có Thiên chúa ngự trị. Thành không cần đèn đuốc vì Thiên chúa tình yêu là ánh sáng cho thành. Gạch xây thành là những trái tim chan chứa yêu thương nên thành trở nên một khối pha lê trong suốt, như một viên ngọc quí toả ánh sáng tới khắp muôn dân.

Trong số những người có trái tim, xây dựng nên thành Giêrusalem mới ấy, tôi thấy có nhiều người trong anh chị em. Trong những năm qua số người tham gia công tác từ thiện bác ái ngày càng đông. Người âm thầm, kẻ công khai. Người góp của, kẻ dâng công. Tôi thấy rõ là anh chị em đang phấn đấu để ở trong tình yêu. Tôi thấy rõ là anh chị em đang rèn luyện để trở nên người hữu tâm.

Xin tình yêu Chúa thanh luyện trái tim ta không ngừng, để mỗi trái tim chúng ta trở thành một viên gạch trong suốt như pha lê, góp phần xây dựng thành Giêrusalem mới cho tình yêu Thiên chúa ngự trị.

III. TẤM BÁNH HOÁ NHIỀU

1- Chỉ đi lễ, đi đọc kinh thôi, đã đủ làm công dân trong Nước Trời chưa? Bạn có quan tâm giúp đỡ những người kém may mắn chung quanh bạn không?

2- Bạn có phấn đấu để hãm dẹp tính ích kỉ, chia rẽ và phát triển tình yêu thương tha thứ trong tâm hồn bạn không?

3- Bạn nghĩ gì về những người ngoại đạo tốt? Họ có phải là con Chúa không?

4. Trong và ngoài Giáo hội. Trong và ngoài tình yêu. Bạn quan tâm tới điều nào hơn?


 Tuần VI Phục Sinh

(xin bấm vào hàng chữ trên đây để theo dõi các bài chia sẻ PVLC và hạnh thánh trong tuần, nêu cần)

Chúa Nhật

"Đền thờ ... không có trong Thành"

https://youtube.com/live/WkAVS7vVTLo

DTCPhanxico-HuanTuLayNuVuong.CNVIPS-C.mp3 

https://youtu.be/TCCbfyvPkAc

PS.CNVI-C.mp3 / https://youtu.be/TCCbfyvPkAc

ThanhBedaLm.ThanhGHGregorioVII.ThanhMadalenaPazzi.mp3 

https://youtu.be/_nIq3mgmjeA (25/5 - Chúa Nhật)

Trong tuần

PS.VI-2.mp3 

 ThanhPhilipheNeri.mp3 

https://youtu.be/H0MtkmzeWYU (26/5 - Thứ Hai)

PS.VI-3.mp3

ThanhAugustinoCanterbury.mp3 

https://youtu.be/K_Ce7wT5NgQ (27/5 - Thứ Ba)

PS.VI-4.mp3 

DTCPhanxico-HuanTuLayNuVuongCNLeThangThien.mp3 

https://youtu.be/fGtBfKNUYRw

ThuSauTuanVIPS.mp3 

LeDucMeThamVieng.mp3 

https://youtu.be/v_FXnxJQQoU 

(31/5 - Thứ Bảy: Lễ kính, thay cho Thứ Bảy ngày thường trong tuần)

0

Suy Nghiệm Lời Chúa

Bài Phúc Âm cho Chúa Nhật VI Phục Sinh Năm C hôm nay có những chi tiết liên quan đến 3 Lễ Trọng tiếp theo Chúa Nhật VI Phục Sinh này, đó là Lễ Chúa Giêsu Thăng Thiên (Thứ Năm tuần VI Phục Sinh): "Nếu các con yêu mến Thầy, thì các con hãy vui mừng vì Thầy về với Cha, bởi lẽ Cha trọng hơn Thầy"; Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống (Chúa Nhật sau Chúa Nhật VII cuối Mùa Phục Sinh): "Ðấng Phù Trợ là Thánh Thần, mà Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy, chính Người sẽ dạy các con mọi điều, và sẽ nhắc nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con"; và Lễ Chúa Ba Ngôi (Chúa Nhật sau Chúa Nhật Lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống): "Ðấng Phù Trợ là Thánh Thần, mà Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy". 

Trong Tuần VI Phục Sinh này, không phải chỉ có Chúa Nhật mà còn suốt cả tuần, các bài Phúc Âm nói riêng và Phụng Vụ Lời Chúa nói chung, đều nói về Chúa Thánh Thần. Vấn đề trước hết được đặt ra ở đây là tại sao Đại Lễ Chúa Thánh Thần cách 2 tuần nữa mà Giáo Hội đã bắt đầu chọn đọc các bài Phúc Âm về Chúa Thánh Thần ở ngay tuần Thứ Sáu Phục Sinh? Tại sao không để vào Chúa Nhật và cả tuần Thứ VII Phục Sinh cho gần hơn và sát hơn có phải hợp tình hợp lý hơn hay chăng?? 

Xin thưa, bởi vì Tuần Thứ VII Phục Sinh đã được Giáo Hội chọn đọc các bài Phúc Âm về Lời Nguyện Hiến Tế kết thúc Bữa Tiệc Ly của Chúa Kitô, trong đó, Người xin cho tất cả được hiệp nhất nên một như Thiên Chúa. Mà tình trạng hiệp thông thần linh đây là tác động của Chúa Thánh Thần là nguyên lý hiệp thông, bởi thế Chúa Thánh Thần cần phải được nói đến trước và biết đến đã ngay trong Tuần VI trước Tuần VII Phục Sinh. 

Tuy nhiên, chủ đề "Thày là sự sống" trong Mùa Phục Sinh sau Tuần Bát Nhật Phục Sinh, vẫn thích hợp cho tới chính Đại lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, nghĩa là bao gồm cả Tuần VI và Tuần VII Phục Sinh. Bởi vì, Chúa Thánh Thần được nói đến trong Tuần VI Phục Sinh, chính là "Đấng ban sự sống", hay là nguồn sự sống thần linh, và mối hiệp thông thần linh, được chất chứa trong các bài Phúc Âm của Tuần VII Phục Sinh, (bao gồm cả 2 bài phúc âm, ở cuối đoạn 21 của Phúc Âm Thánh Gioan, không thuộc về Lời Nguyện Hiến Tế của Chúa Kitô kết thúc Bữa Tiệc Ly, nhưng cũng có ý nghĩa hiệp thông thần linh), là tột đỉnh của sự sống thần linh, là mục đích của việc tạo dựng ngay từ ban đầu của Thiên Chúa cùng với việc cứu chuộc của Chúa Giêsu Kitô, và là chính thực tại của sự sống thần linh. 

Trong bài Phúc Âm cho Chúa Nhật VI Phục Sinh Năm C này, Chúa Thánh Thần được Chúa Kitô mạc khải cho biết thứ tự như sau: 

1- "Ðấng Phù Trợ là Thánh Thần, mà Cha sẽ sai đến nhân danh Thầy": Trước hết, trong nội bộ Thiên Chúa duy nhất có Ba Ngôi, Thánh Thần là Đấng nhiệm xuất từ Cha và Con như Giáo Hội Công Giáo tuyên xưng: "Người bởi Đức Chúa Cha và Đức Chúa Con mà ra" (Kinh Tin Kính), chứ không phải chỉ từ Cha như Giáo Hội Chính Thống chủ trương. "Thánh Thần" là Ngôi Ba được "Cha sai đến", nhưng Ngài chỉ được "Cha sai đến" "nhân danh Thày" mà thôi, nghĩa là vì một vai vế cao hơn chính Ngôi Thánh Thần là Ngôi Con trong Ba Ngôi Thiên Chúa ... Thế nhưng, Ngài được "Cha sai đến" đâu và "đến" với ai, nếu không phải "đến" với Giáo Hội do chính Chúa Kitô thiết lập và là Nhiệm Thể của Chúa Kitô. Và để làm gì? Câu trả lời sẽ được các bài phúc âm trong Tuần VI Phục Sinh này trả lời cho biết, bao gồm cả bài Phúc Âm của chính Chúa Nhật VI Phục Sinh Năm C hôm nay. 

2- "Chính Người sẽ dạy các con mọi điều, và sẽ nhắc nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con". Trước hết, "Thánh Thần mà Cha sẽ sai đến nhân danh Thày" là để "dạy các con mọi điều, và sẽ nhắc nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con". Tuy nhiên, vì Chúa Thánh Thần được "Cha sai đến nhân danh Thày" nên Ngài sẽ không "dạy các con" những gì của riêng Ngài và theo ý của Ngài, tức là sẽ mạc khải thêm cho các tông đồ ngoài chính những gì Chúa Kitô đã mạc khải và là chính tất cả mạc khải thần linh. Chúa Kitô đã được Cha sai đến không hề làm theo ý mình thế nào thì Chúa Thành Thần được "Cha sai đến nhân danh Thày" cũng chỉ "dạy các con mọi sự" Thày đã truyền dạy các con mà thôi, bằng cách 'nhắc nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con", nghĩa là làm cho Giáo Hội càng ngày càng thấu hiểu hơn mạc khải thần linh nơi từng thời đại lịch sử loài người. 

Điển hình nhất là trường hợp được Sách Tông Vụ trong Bài Đọc I hôm nay nhắc đến, đó là quyết định của các Thánh Tông Đồ, trong đó có 3 vị chính: Tông Đồ Phêrô là Giáo Hoàng tiên khởi đại diện Chúa Kitô trên trần gian lo cho đàn chiên phổ quát của Chúa Kitô, tiếp đến là Tông Đồ Giacôbê là Giám Mục cai quản Giáo Hội ở Giêrusalem thuộc cấp thẩm quyền địa phương bấy giờ, và còn có cả Tông Đồ Phaolô đặc trách dân ngoại, bao gồm các Giáo Hội mới được thành lập ở ngoài Giáo Phận Jerusalem. Quyết định của các vị nơi Công Đồng Chung Jerusalem của Giáo Hội sơ khai, Giáo Hội tiên khởi này đó là dân ngoại trở lại Kitô giáo không cần phải chịu phép cắt bì theo Do Thái giáo mới được cứu độ, như có một số tín hữu Do Thái giáo cực đoan trở lại Kitô giáo chủ trương và loan truyền. Thế nhưng, trong Văn Thư chính thức của công đồng về quyết định ấy đã cho thấy quyết định ấy bởi "Thánh Thần và chúng tôi". "Thánh Thần" trước", "chúng tôi" sau. Có nghĩa là "Người sẽ nhắc nhở cho các con tất cả những gì Thầy đã nói với các con", đó là "Ai tin vào tin mừng và chịu phép rửa thì được cứu độ" (Marco 16:16), chứ không cần cắt bì nữa. 

Cho dù Kitô hữu không cần phải chịu phép cắt bì của Do Thái giáo đi nữa, nhưng dầu sao, theo nguyên tắc thì "ơn cứu độ xuất phát từ dân Do Thái" (Gioan 4:22), nghĩa là, ở một ý nghĩa nào đó, từ chính Đấng sáng lập và thành phần tông đồ là nền tảng của Giáo Hội toàn là những con người thuộc "dân Do Thái", và từ "Jerusalem, khắp Giuđêa và Samaria" (Tông Vụ 1:8) là giáo đô của Do Thái giáo và những miền đất của "dân Do Thái". Chưa hết, Kitô giáo có nguồn gốc từ Do Thái giáo, từ lịch sử cứu độ của "dân Do Thái", một lịch sử cứu độ đã được nên trọn "khi thời gian đã viên mãn" (Galata 4:4). Thế nhưng, chính vì lịch sử cứu độ của "dân Do Thái" đã và chỉ đạt đến tột đỉnh nơi Đức Giêsu Thiên sai Cứu Thế, giáo tổ Kitô giáo mà chỉ cần tin vào tin mừng về Người và lãnh nhận Phép Rửa nhân danh Người là đủ được cứu độ, một tin mừng do Giáo Hội rao giảng và một phép rửa do Giáo Hội ban phát. Như thế, cho dù Kitô giáo bắt nguồn từ Do Thái giáo, nhưng ngược lại Do Thái giáo chỉ nên trọn nơi Kitô giáo, hay nói ngược lại Kitô giáo là tầm vóc trọn hảo của Do Thái giáo. 

Đó là lý do Sách Khải Huyền trong Bài Đọc II hôm nay đã cho thấy mối liên hệ giữa Do Thái giáo và Kitô giáo bất khả thiếu và bất khả phân ly nơi hình ảnh về một Thành Thánh Giêrusalem, ám chỉ Giáo Hội vinh quang của Chúa Kitô ở vào tận điểm của Mầu Nhiệm Cánh Chung, đó là một "thành thánh Giêrusalem từ trời nơi Thiên Chúa mà xuống, chói lọi vinh quang Thiên Chúa... Thành có tường lũy cao lớn, trổ mười hai cổng, trên các cổng có mười hai thiên thần, và có khắc tên mười hai chi họ con cái Israel... Tường thành xây trên mười hai móng có khắc tên mười hai tông đồ của Con Chiên". Trong bài đọc II này, hình ảnh Do Thái giáo được tiêu biểu nơi "mười hai cổng.. có khắc tên mười hai chi họ con cái Israel", nơi phải qua mới có thể vào trong thành, và hình ảnh Kitô giáo được tiêu biểu nơi "mười hai móng có khắc tên mười hai tông đồ của Con Chiên" mà "tường thành xây trên". Hình ảnh 12 cổng thành liên quan đến Do Thái giáo trước và 12 móng của tường thành liên quan đến Kitô giáo sau như thế không phải đã chất chứa ý nghĩa Do Thái giáo dẫn đến Kitô giáo và Kitô giáo là tầm vóc trọn hảo của Do Thái giáo hay sao? 

Dù sao cả hai, 12 cổng vào thành ám chỉ Do Thái và 12 móng tường thành ám chỉ Kitô giáo này cũng là 2 yếu tố bất khả thiếu để làm nên thành thánh Giêrusalem vinh quang, làm nên Giáo Hội Cánh Chung của Chúa Kitô, bao gồm cả "dân Do Thái" lẫn tất cả dân ngoại, nghĩa là toàn thể loài người. Bởi vì Thiên Chúa dựng nên loài người chỉ muốn trở thành Thiên Chúa ở cùng họ, là Emmanuel của họ (xem Gioan 1:14), thành phần được "Ngài ban cho quyền làm con Thiên Chúa" (Gioan 1:12), được "Con tỏ danh Cha cho họ... để tình cha với họ sống trong họ và Con sống trong họ" (Gioan 17:26). Do đó mà Bài Đọc II đã kết thúc bằng một hình ảnh và một sự thật về "thành thánh Giêrusalem từ trời nơi Thiên Chúa mà xuống, chói lọi vinh quang Thiên Chúa" thật là chính xácnhư thế này: "Còn đền thờ, tôi không thấy có trong thành, vì Thiên Chúa toàn năng và Con Chiên là đền thờ của thành. Thành không cần mặt trời, mặt trăng chiếu soi: vì đã có vinh quang Thiên Chúa chiếu sáng nó, và đèn của nó chính là Con Chiên". Đó là lý do Bài Đáp Ca hôm nay mới có những tâm tình hân hoan chúc tụng như sau: 

1) Xin Thiên Chúa xót thương và chúc phúc lành cho chúng con, xin chiếu giãi trên chúng con ánh sáng tôn nhan Chúa, để trên địa cầu người ta nhìn biết đường lối của Ngài, cho chư dân thiên hạ được biết rõ ơn Ngài cứu độ.

2) Các dân tộc hãy vui mừng hoan hỉ, vì Ngài công bình cai trị chư dân, và Ngài cai quản các nước địa cầu.

3) Chư dân, hãy ca tụng Ngài, thân lạy Chúa, hết thảy chư dân hãy ca tụng Ngài! Xin Thiên Chúa chúc phúc lành cho chúng con, và cho khắp cùng bờ cõi trái đất kính sợ Ngài.